Gần 40 tuổi, bước đường công danh cũng đã thành, cũng đã có một chỗ đứng trong xã hội nhưng nói về một gia đình lại là điều vô cùng khó khăn.
Tôi vốn đã quên khái niệm
lấy vợ, lập gia đình nhưng những lời giục giã, những câu nói đầy áp lực
của gia đình cứ đè nặng lên vai tôi.
Là con trai trưởng trong gia đình, tôi
thực sự sợ mỗi lần bố mẹ nói ‘mày không định có con nối dõi cho bố mẹ
à?’. Bố mẹ tôi sốt ruột từ khi tôi bước sang tuổi 30, ai cũng nói tôi
phải làm gương cho các em. Dù là, gia đình tôi có cả 2 cậu em trai ở
dưới nhưng phận làm con trưởng, không thể không lấy vợ. Ấy vậy mà, tới
tận bây giờ, khi đã 40, tôi cũng chẳng tìm được ai, nói đúng hơn là tôi
không còn hứng thú với chuyện tìm hiểu hay tán tỉnh cô nào đó.
Trước đây, tôi cũng đã từng yêu, yêu say
đắm một người con gái, nhưng mà vì hoàn cảnh, do bố mẹ tôi không ưng cô
gái này nên chúng tôi chia tay. Ngày đó, tôi cũng không hiểu tại sao
mình lại bỏ cô ấy. Căn bản, vì bố mẹ tôi phản ứng dữ dội quá, và khi đó
tôi còn trẻ, cũng không muốn làm căng để bố mẹ phiền lòng. Thế nên, tôi
quyết định từ bỏ em, làm cho em đau đớn tột cùng.
Cũng không hiểu vì sao, từ đó tới giờ, tôi
luôn nghĩ, người chồng vũ phu kia của em chính là do tôi. Chính tôi đã
đẩy em vào con đường đó, phải lấy một người mà em chỉ yêu trong vòng vài
tháng. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn đau khi nghĩ về em. Giống như, tội
lỗi này là do tôi gây ra. Chính tôi đã làm cho cuộc đời em bi thương đến
vậy.
Trước đây, tôi cũng đã từng yêu, yêu say đắm một người con gái, nhưng
mà vì hoàn cảnh, do bố mẹ tôi không ưng cô gái này nên
chúng tôi chia tay. (ảnh minh họa)
mà vì hoàn cảnh, do bố mẹ tôi không ưng cô gái này nên
chúng tôi chia tay. (ảnh minh họa)
Từ đó đến nay, hễ gặp người con gái nào là
tôi lại sợ mình sẽ làm tổn thương họ. Tôi luôn nghĩ, nếu như ngày nào
đó, tôi lại gieo đau thương cho người ta thì sao? Cứ nghĩ như vậy, vả
lại cảm thấy có lỗi với người yêu cũ nên tôi chẳng có cảm hứng tán tỉnh
ai, yêu thương ai.
Bố mẹ tôi giục nhiều đâm ra chán. Nói mãi
con trai cũng vẫn như khúc gỗ. Mặc dù với người ngoài thì tôi là một gã
đàn ông thành đạt, chỉ là họ luôn băn khoăn, tôi đã có tất cả rồi sao
vẫn chưa chịu lấy vợ. Phải chăng là có uẩn khúc gì. Có người còn hài
hước nghĩ tôi là ‘gay’.
Mãi đến gần 40 tuổi, khi mà con trai đã bị
thúc quá nhiều mà không có tín hiệu gì, mẹ tôi mới chủ động tính chuyện
mai mối. Có một lần mẹ van xin tôi đi gặp một người con gái, người này
có lẽ là quá lứa nhỡ thì giống như tôi. Tôi từ chối không được, đành
chấp nhận. Đúng là, cái cảnh mời nhau đi uống nước, ngồi nói với nhau
vài ba câu chuyện, rồi hỏi này hỏi nọ thật là mệt mỏi. Tôi bây giờ đã
quá cái tuổi tán tỉnh. Chỉ là mai mối, gặp người nào thấy ưng ưng mắt
thì cưới. Nhưng mà, tôi lại không thể làm được điều đó. Tôi cũng muốn
tìm hiểu xem người đó như thế nào, gia cảnh ra sao, tính tình ra sao.
Nghĩ đó lại là một chặng đường dài, sao tôi thấy mệt mỏi vô cùng.
Thật ra, cái chuyện vợ con bây giờ với tôi quả thật là áp lực. Nghĩ đến
cảnh đi tìm ai đó rồi tán tỉnh, đưa nhau đi cà phê, đi xem phim, nói
những lời ngọt ngào, nhắn tin tình cảm mà tôi khiếp.(ảnh minh họa)
cảnh đi tìm ai đó rồi tán tỉnh, đưa nhau đi cà phê, đi xem phim, nói
những lời ngọt ngào, nhắn tin tình cảm mà tôi khiếp.(ảnh minh họa)
Có lần, gặp một cô bạn, cô này ra sức giới
thiệu cho tôi một người, nói rằng, người này rất hợp với tôi, ăn nói dễ
nghe lại còn xinh xắn. Gặp rồi thì tôi chẳng thấy ưng ý chút nào. Không
hiểu sao, tôi không thích những cô gái ăn mặc sexy, son phấn quá lòe
loẹt trước mặt tôi, với lại cách ăn mặc của cô này có phần hơi lố, quá
tuổi, cứ phải gồng mình lên chứng minh bản thân mình là xinh đẹp này nọ…
Thật ra, cái chuyện vợ con bây giờ với tôi
quả thật là áp lực. Nghĩ đến cảnh đi tìm ai đó rồi tán tỉnh, đưa nhau
đi cà phê, đi xem phim, nói những lời ngọt ngào, nhắn tin tình cảm mà
tôi khiếp. Không biết đàn ông ở lứa tuổi như tôi có hiểu được tâm trạng
của tôi lúc này hay không. Chứ thật tình, tôi cảm thấy hãi hùng cảnh đó
lắm. 40 tuổi rồi ai còn đi tán gái, tán làm sao được
gái đây? Mà lấy bừa một người thì coi như là liều mạng, vì sau này, biết
người đó ra làm sao. Nói chung, tôi rất sợ tìm hiểu, tán gái, nhưng lại
sợ lấy nhầm vợ khi đã quá già rồi, làm sao bỏ được nữa nếu như hai
người không hợp nhau.
Áp lực quá, biết thế này, ngày xưa quyết lấy người yêu cũ, biết đâu giờ cả hai đều hạnh phúc…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét