Cô biết cô đang tự cầm dao và cứa vào trái tim mình đầy đau đớn .
- Cô còn định bám lấy con tôi đến khi nào nữa cái thứ đàn bà không biết đẻ.
Mẹ anh không tiếc gửi “tặng” vợ anh những lời cay nghiệt. Cô không
nói gì, cũng không phản kháng, chỉ ngồi im nghe như nuốt từng lời mẹ anh
nói, nghe buốt nhói trong tim, khóe mắt cô ngấn lệ.
- Mẹ, sao mẹ lại mắng vợ con như vậy, lỗi đâu phải do cô ấy. – Anh
vội vã chạy tới khuyên can, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt.
Đúng vậy, lỗi đâu phải do cô. Nhưng, lỗi do ai đây khi tình yêu say
đắm, lãng mạn của anh và cô không thể đơm hoa kết trái. Số phận trớ
trêu, sao cứ thích trêu đùa, ghen tỵ với những gì quá ư hoàn hảo để buộc
nó phải có chút gì đó khiếm khuyết. Nhưng hạnh phúc của vợ chồng anh
lại khiếm khuyết quá lớn khi cô không thể sinh con. Dù cả hai đã rất cô
gắng, nỗ lực.
- Anh không phải bênh, nhà tôi vô phúc nên mới rước về thứ con dâu không biết đẻ. Mẹ anh giận giữ đi về phòng, không quên ném về phía vợ anh một cái nhìn bực tức.
Hạnh phúc của vợ chồng anh lại khiếm khuyết quá lớn khi cô không thể sinh con. Dù cả hai đã rất cô gắng, nỗ lực. (Ảnh minh họa)
Cô ngồi đó, vẫn im lặng. Không gian trong phòng đặc quánh tới mức anh
như nghe thấy tiếng những giọt nước mắt của cô chạm sàn đầy đau đớn.
Anh không biết nói gì bởi sau bao cuộc cãi vã, anh dường như cũng đã quá
mệt mỏi. Sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt, ánh nhìn.
Anh tự trách, dằn
vặt bản thân không thể bảo vệ được cô trước những lời cay nghiệt của
mẹ. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng. Anh giận bản thân mình khi thấy cô
đau đớn vì mẹ anh. Anh không dám trách mẹ, anh là con một, mẹ chỉ có
mình anh, mẹ lo lắng cũng là điều đương nhiên.
Không dám trách mẹ anh
lại càng thương cô. Người con gái hiền thục, nết na, có thể làm tất cả
vì anh, trừ việc duy nhất – sinh con cho anh. Anh mắc kẹt giữa mẹ và vợ,
vừa muốn làm tròn đạo hiếu với mẹ, vừa muốn chung thủy với tình yêu của
mình. Anh lo lắng, phiền muộn, khuôn mặt anh mệt mỏi hiện rõ.
Còn về phía cô. Càng yêu anh, thương anh cô càng tự trách, càng dằn
vặt. Nhìn anh mệt mỏi, cô đau đớn, cô hận mình không thể san sẻ cùng
anh, cô hận mình trở thành nỗi phiền muộn của anh, cô hận mình không thể
làm tròn đạo hiếu. Tại sao số phận lại trêu ngươi cô như vậy, không cho
cô có được một hạnh phúc vẹn toàn, cướp đi cái bản năng cao quý nhất
của một người phụ nữ, hay nói đúng hơn, cướp đi sinh mạng thứ hai của
họ.
Cô đã từng nghĩ tới việc xin con nuôi nhưng mẹ anh kịch liệt phản
đối. Bà không cho phép người không phải máu mủ ruột thịt làm cháu bà,
trừ khi bà chết. Điều đó khiến cô và anh lo sợ, từ bỏ luôn ý định sinh
con nuôi. Nhìn anh bế ẵm, cưng nựng những đứa trẻ hàng xóm, cô thấy lòng
mình đau tê tái. Bất giác, có vị mặn trên môi cô.
Cô cũng thèm khát,
thèm khát lắm cái cảm giác thiêng liêng ấy, đôi môi nhỏ hồng chúm chím,
tiếng bi bô à ơi, tất cả đều mê hoặc, khó cưỡng mỗi khi cô nghĩ về những
đứa trẻ. Cô đã bị số phận cướp đi quyền làm mẹ, nhưng số phận không có
quyền và cô không cho phép nó cướp đi quyền làm cha của anh. Cô yêu anh,
cô sẽ và phải làm tất cả vì anh. Hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc
của cô.
Tiếng nhạc du dương trong quán café đem lại cho người ngồi đây cảm giác thư thái khó tả.
Tại sao chị lại tìm em. – Nguyệt nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc. Vì anh Hà.
– Cô vẫn điềm tĩnh nhưng điều cô sắp nói tới đây sẽ là cơn bão lớn trong lòng cô.
Anh Hà làm sao hả chị.
– Nguyệt lo lắng khi cô nhắc đến anh, quên mất rằng người đang nói chuyện với cô là vợ anh.
- Anh Hà không sao. Anh ấy vẫn khỏe mạnh nhưng tâm hồn anh ấy đang bị dày vò, bị tổn thương. Chị muốn…
Cô không thể nói hết câu vì có gì đó chặn đứng trong cổ họng, tim cô đau như có ai cào xé. Trấn tĩnh lại, cô nói tiếp.
Chị muốn em lấy anh Hà. – Cô đang tự cầm dao và cứa vào trái tim mình đầy đau đớn sau câu nói ấy.
Chị, chị nói gì, em không hiểu. Tại sao vậy? Chị đang đùa em đúng không?
– Nguyệt bối rối nhìn cô. Chị không đùa. Chuyện này sao có thể đùa được. Chị chân thành mong em
làm vợ anh Hà, giúp chị chăm sóc thật tốt cho anh ấy, và giúp chị… giúp
chị thực hiện cái nghĩa vụ thiêng liêng ấy, sinh cho anh những đứa con
khỏe mạnh.
– Nói tới đây, cô không thể kìm nén được nữa, bật khóc thành
tiếng. Cuộc sống thật trớ trêu. Người ta đang chứng kiến cảnh vợ đi hỏi vợ
cho chồng. Dường như sự nghiệt ngã, bất hạnh luôn trở thành quy luật và
chuyện ngược đời gì cũng có thể xảy ra. Chị biết, em còn yêu, còn thương anh Hà nhiều lắm.
– Cô nói trong nước mắt. Nhưng tình cảm của em là đơn phương. Chị biết điều ấy mà.
– Nguyệt đượm buồn. Chỉ có em mới có thể thay chị làm anh Hà hạnh phúc trọn vẹn. Xin em,
hãy giúp chị, làm vợ anh Hà. Chị sẽ ly hôn với anh ấy. Hãy thay chị chăm
sóc cho anh ấy, anh ấy xứng đáng có được nhiều hơn những gì chị có thể
mang lại cho anh ấy.
– Nguyệt băn khoăn. Chị hiểu em muốn nói gì. Chỉ cần em đồng ý, việc còn lại chị sẽ tự giải quyết.
– Cô cương quyết, chưa khi nào cô thấy mình mạnh mẽ đến vậy. - Chị để em suy nghĩ rồi em sẽ gọi lại cho chị. Hai người con gái tạm biệt nhau đi về hai hướng khác nhau nhưng lại
cùng hướng suy nghĩ về một người. Cô về nhà, sự lạnh lẽo toát ra đến
đáng sợ. Cô về phòng, mọi thứ quá đỗi quen thuộc mà giờ cô sắp phải chia
xa. Cô không thể ràng buộc anh hơn nữa. Mẹ anh nói đúng, cô chẳng đủ tư
cách trói buộc anh cả cuộc đời. Cô sẽ buông tay, để anh đi tìm hạnh
phúc
– một hạnh phúc trọn vẹn, không phải cô. Cô để tờ đơn viết sẵn lên
bàn. Lấy chiếc va li trong tủ thì bất chợt tiếng anh vọng lên.
Cô về nhà, sự lạnh lẽo toát ra đến đáng sợ. Cô về phòng, mọi thứ quá đỗi quen thuộc mà giờ cô sắp phải chia xa. (Ảnh minh họa)
- Em định cứ thế mà đi sao. Em nhẫn tâm bỏ anh lại sao? Em thật độc
ác. Em nghĩ cho anh mà đâu hiểu anh chỉ có em ,chỉ cần em. Nếu Nguyệt
không nói cho anh biết thì anh sẽ hận em suốt đời em biết không. Nói rồi anh chạy đến xiết chặt lấy cô như thể sợ cô sẽ tan biến mất. Cô đứng đó, chết lặng, nước mắt giàn dụa, cô nói:
- Em không thể làm khổ anh thêm nữa. Em xin lỗi, em thật vô dụng. Chia tay đi anh. Anh đi tìm hạnh phúc mới trọn vẹn đi. Cô định thoát khỏi vòng tay anh nhưng anh lại xiết mạnh hơn.
- Anh không cho phép em đi. Không có em đời anh sẽ khổ hơn đấy. Hạnh
phúc của anh làm sao trọn vẹn khi không có em. Hứa với anh, đừng đi em
nhé. Chúng mình cùng cố gắng lại, được không em.
Lần đầu tiên anh khóc trước mặt cô. Cô không thể dối lòng nữa, cô
cũng cần anh, cần anh biết bao trong cuộc đời này. Đêm đó, có hai người
cùng ôm nhau khóc, họ khóc vì không thể mất nhau, khóc vì một ngày mai,
họ sẽ cùng nhau cố gắng cho một tương lai mới.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét